Thời đó bạn chẳng thể tìm được đôi găng tay nào như thế ở trong cửa hàng
Tôi thậm chí thích cả mùi sắt nóng, và những cửa sổ khổng lồ giống như màn hình rạp chiếu phimVào mùa đông năm 1996, trước Giáng Sinh, khi tôi quyết định chụp ảnh chuyến hành trình của mình trên tàu
Anh học nhiếp ảnh tại Viện phim ảnh và kịch nghệ ở Bucharest (Romania), nơi anh song song mở lớp dạy nhiếp ảnh
Cho đến năm 2008, tôi đã đến đó 10 lần và mỗi lần tôi ở lại 5 ngày
Anh đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế cho những tác phẩm của mình
Là một cố vấn và nhà lãnh đạo cộng đồng nhiếp ảnh ở Romania, anh cũng đồng thời là người đồng sáng lập ra nhóm nhiếp ảnh “7 Days”, tổ chức rất nhiều hội thảo và những buổi cắm trại chụp hình
Tôi muốn chọn một khám để tiện lợi cho việc chụp ảnh
Tôi vô cùng tức giận khi nghe chuyện, và quyết định không bao giờ hỏi tại sao họ lại vào tù nữa
Tôi nhớ một trong số những người bạn cùng phòng trọ với mình là một người thích biên tập lại tất thảy những giấy má, và một bạn khác thì đóng vai đạo diễn nghệ thuật làm công việc tai vạ
Cosmin đã dành nhiều năm chụp ảnh ở Cuba và cho ra đời 3 cuốn sách ảnh là Cuba, Transit, và Bumbata
Tôi đi rất nhiều vào mùa hè và mùa đông, nhưng tôi nhận tôi thích đi vào mùa đông hơn
Cosmin Bumbut là một nhà đay, một nhà cố vấn, và là một nhiếp ảnh gia tài ba
Để làm điều đó, tôi đã đến thăm nhiều trại và sau đó chọn một nhà đá ở Aiud
Bà ta nằm trên một chiếc cáng và được bảo vệ khiêng đi
Tôi nhớ lúc đó rất lạnh – khoảng âm 23 độ C – và mẹ tôi đã đan cho tôi một đôi găng
Tôi cũng chụp lại cuốn tùng san của ngục thất có tên Ánh sáng từ bóng tối, lúc đó chỉ là bản viết tay và được đóng vào một bản cứng
Anh cũng làm việc cho rất nhiều công ty và nhiều chương trình quảng bá khác nhau
Tôi dành 3 năm để chụp ảnh ở Aiud
Điều trước nhất tôi làm là phát xuất những chuyến đi ngắn quanh Baia Mare, mang theo chiếc máy ảnh và một chai rượu mận để giữ ấm
Tôi luôn giành tình cảm đặc biệt cho những con tàu cùng cơ chế hoạt động phức tạp của chúng. Những tác phẩm của anh đã được trưng bày rất nhiều năm ở New York, Amsterdam, Madrid, và Rome. Tôi đã chứng kiến cả thảy các trạng thái xúc cảm vui, buồn và thậm chí cả những cảnh chẳng thể tin nổi khi thực hiện dự án. Nhưng một bảo vệ nói rằng bà ta ở tù vì đã ném đá vào những đứa trẻ đang chơi dưới ban công nhà bà ta, và giết một trong những đứa trẻ đó.
Về cuốn sách Transit: “Khi còn là sinh viên, tôi thường bắt tàu về quê ở Baia Mare. Tôi dần có hứng muốn bắt chuyện với những người đi cùng tàu, và đôi khi chuyện trò với họ, kể cả những người soát vé đầy quyền lực được gọi là Cha chúa ở Romania. Tôi luôn dè chừng họ đặc biệt khi đi lậu vé. Trong chuyến đi cuối cùng đến Aiud, tôi tìm thấy trong văn phòng của nhân viên Phục hồi tầng lớp một tài liệu có đầu đề Những tác phẩm văn chương của tội nhân.
Nếu có một điều tôi học được từ những tù đọng, thì đó là đừng bao giờ hỏi tại sao họ lại ở đây? Tôi rút ra kinh nghiệm này sau khi hỏi câu không nên ấy với một nữ giới lớn tuổi ở nhà tù nữ Târgsor.
Tôi đọc một số bài trong đó, và chụp ảnh số còn lại với suy nghĩ rằng có thể cần dùng sau này. Tôi chưa bao giờ chán khi nhìn ra cửa sổ khi tàu chạy nhanh. Vừa rồi, anh mới nhận được học bổng báo chí của Rosalynn Carter.
Tôi chú ý thấy một bàn chân của bà sưng rộp và bốc mùi. Vào năm 2009, anh cho ra mắt cuốn tùng san Punctum, dành riêng cho nhiếp ảnh nghệ thuật. Tôi chợt thấy thương cho bà và thể hiện cảm xúc ngay lúc đó. 18 năm trước, anh là một nhiếp ảnh thương nghiệp tự do.
Tác phẩm của anh được in trên các ấn phẩm như Elle, Esquire, Marie Claire, LensWork. Về cuốn sách Bumbata: “Vào năm 2005, phát ngôn viên của Văn phòng hành chính ngục thất nhà nước hỏi liệu tôi có hứng thú với việc chụp ảnh ở những khám xét dọc đất nước Romania (có khoảng 30 nhà pha)? Nhưng ngay sau đó, tôi cảm thấy việc đến từng khám quả thật rất khó nhọc.
Điều đó khiến tôi chợt nảy ra một ý: kết hợp những dòng chữ của họ trong cuốn sách ảnh, là kiểu trần thuật hợp lý để hoàn tất cuốn sách của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét