Ngẫu nhiên gặp lại em, anh ngỡ ngàng khi ký ức hiện về trong veo như những làn nắng sớm. Vui vì ngày ấy em đã có một chọn lựa đúng khi không chờ. Buồn vì người ta chẳng còn vương vít. Những giấc mơ có người con gái tóc dài giặt áo bên sông ám ảnh anh suốt những năm dài xa nhớ.
Anh không biết em có cùng tâm trạng ấy hay không? Anh tự hỏi và tự trả lời, chắc là không bởi nhìn vào mắt em, anh biết những nồng thắm xưa cũ giờ đã trao cho người khác. Kỷ niệm cứ như những con sóng cồn cào, lúc dữ dội, khi dịu êm nhưng lại làm quay quắt lòng người. Người ta nói con trai mau quên, dễ lạc lòng nhưng với anh thì không như vậy.
Nhàn ơi, có phải ái tình của chúng ta không đủ lớn để cho em chờ đợi? Hay thời kì làm nhạt phai những dấu yêu của một thời ngây dại? Dẫu nhủ lòng đừng trách người đi nhưng đêm đêm khi nỗi nhớ dội về, anh vẫn thấy buồn thương ướt nhòe trên gối. “Ơi dòng sông, mang nước đi nơi nào? Có về quê em ghé thăm đôi điều, rằng anh thương nhớ em nhiều.
Một tẹo buồn. Mỗi lần về qua nơi ấy, anh lại thấy lòng mình rưng rưng. ”. Đứng bên này sông nhìn sang bên ấy, ngôi nhà xưa giờ hoang vắng tiêu điều.
Một chút vui. Giờ đây, anh chỉ còn biết giữ cho riêng mình một góc trời kỷ niệm. Người xa, tình cũng xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét