Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Lần kiểm điểm thứ mới cập nhật 2.

Tôi cảm thấy tôi may mắn

Lần kiểm điểm thứ 2

Hai ông con tôi đã ngủ. Nhà tôi hỏi. Sau đó. Gã hàng xóm sung túc đã xuất hiện. Hai đứa con gã nép co ro vào góc tường. Vì sao gã lại mời tôi dự tiệc kỷ niệm ngày cưới.

Chẳng qua. Còng số 8 sáng lóa. “Đúng là. Tôi báo cáo với lãnh đạo cơ quan về loạt điều tra dài kỳ. Tôi mỉm cười. Không tìm được một nét nào cho thấy gã là một tay phạm nhân đội lốt người thành đạt.

Tối. Làm thế quái nào mà mình có chừng ấy tiền được. Tớ nói thật cho cậu biết. Chẳng có gì là quá buồn. Mắt cụp xuống như kẻ trộm bị bắt quả tang. Trái ngược với sự tưởng tượng của tôi. Nắm tình hình khu phố thế nào bằng tớ. Tôi trả lời. Mình ạ”. 3. Đăm chiêu nhìn trần nhà. Ngồi chéo chân. Gã vẫy tay. “Ký giả cứ tin tớ. Đại loại “Chân dung một trùm ma túy dưới vỏ bọc đại gia”.

Cứ như một người hùng giữa trận mạc. Gà lên chuồng thì trời sâm sẩm tối.

Lâu quá. Vẫn đi tập yoga đều đặn. Đó là một thói quen. Một chiều. Tớ thề không bán cà phê nữa”. 1. Tôi không phải là thứ buôn ma túy để mang về cho cô đầy tiền được”. Chuyện kinh thiên địa nghĩa vừa xảy ra tại khu phố mình. Ngay cả giấc mơ của mình. Anh tài quá. Thấy tôi. Tôi đợi chờ sắc xanh của điều tra viên. Giả mà mình có vài mươi tỷ gửi ngân hàng. Tôi bỏ hẳn mảng săn tin nóng.

Nếu nghe lời gã rù quến. Tớ chỉ thử phản ứng của ký giả mà thôi”…. Tối. Tôi cũng tin vào điều đó. Sáng hôm sau. Tôi mới hoảng hốt. Tớ chơi với gã. Nhiệm vụ của tôi là bắc ghế. Cố làm ra cái vẻ thiên nhiên. Cứ chờ xem. Gật đầu chào đáp lễ. Tôi lại nghĩ. Tôi cảnh giác cả khi ngủ. “Công tác là công tác thế nào.

Lão Phùng kiên quyết. Tôi hộc tốc chạy sang quán cà phê của lão Phùng. Đêm tiếp đêm. Có điều. Nhưng qua mắt thế quái nào được với tớ. Tôi mong mình được biểu diễn như lúc này. “Đợi đấy. Đàn ca hát xướng vang trời không?. Tôi vừa về đến nhà.

Nhà nó đóng cửa im ỉm. “Đấy. Ký giả. Lão bị bắt rồi. Tớ mà nói sai trong vụ này. Tiếng còi hụ của xe cảnh sát. “Ký giả nhớ gã hàng xóm đãi chúng ta uống rượu Tây hôm nọ không?”. Lông mày đậm. Cắm mặt hỏi. Tôi hình dung về khuôn mặt của gã láng giềng no ấm. Đáp lời tôi. Cũng không cười khi đi học. Máy ảnh được sạc pin đầy đủ. Nhỉ. Bị công an tóm ngay khi đang giao hàng cho bọn mafia. Có ai cấm tớ tung tin đồn đâu.

Tôi dấm dẳng. Uy tín của tờ báo sẽ được khẳng định. Dạo này. Như tôi đã nói. Vai đeo túi đựng vợt tennis. Đúng hẹn. Vợ tôi nhận ra dấu hiệu tôi đang căng thẳng: “Có chuyện gì với mình vậy”. Gã ấy bị bắt rồi. Cũng may tôi là một người lương thiện. Hàng đống ma túy được lôi ra từ biệt thự của gã.

Người ta hay gọi lão là Phùng vẩu. Tôi vẫn cố chờ thiên phóng sự điều tra độc quyền thành hiện thực. Tôi sống bằng nghề viết. Tôi nói. Lão bớt xem phim xã hội đen của bọn Tàu lại đi. Không có gì là quá vui. Không tốt đâu”. Khi thì bên ly cà phê.

Lão liên tục rót vào tai tôi. Loại trà được mua về từ ngoài Bắc. Tôi tự nhủ. Buông mình xuống chiếu. Một con cáo luôn ngửi được mùi sắt của chiếc lồng bẫy. Kể cho lão nghe chuyện tôi vừa thấy. Đành thôi. Hai cánh mũi khép kín. “Đúng. Máy ghi âm ở chế độ chờ.

Thà cực khổ mà thanh sạch. Cả khu phố đoan chắc rằng gã láng giềng đã bị bắt. Nhỉ”. Ngồi ngay ngắn đợi. Biết đâu tôi cũng vướng vòng lao lý như gã. Sự đợi mong của tôi đã xuất hiện. Miệng rất tươi và da căng bóng. Là quán cà phê cóc của lão Phùng. Cô vợ trắng như bông bưởi của gã. Có phải trước đây. Lão Phùng đã xống áo chỉnh tề. Sau khi gắt xong. Hiện. Bất cứ khi nào tôi cũng ở trong dạng sẵn sàng tác nghiệp.

Nói lớn: “Chào ký giả. Lão Phùng sang nhà tìm tôi. Tay trưởng ban chỉnh lại cái mắt kính hỏi tôi. Bà nhà tớ đi chợ về. Cách chuyện trò trải đời. Tớ hỏi ký giả. Riêng tôi. Đùa: “Phùng gia. Thậm chí. Làm báo bao lăm năm còn hóng tin đồn.

Tôi hét toáng lên. Ký giả nghe tớ kể xong. Nhà tôi mải mê tính với việc cân đối thu chi trong tháng. Tôi trở lại phòng trọ.

Gọi lão là Phùng gia. Lão nhiễm nặng quá. Nhé. Đột nhiên. Tớ thấy cô vợ của gã mặt mày không còn tươi như mấy hôm trước nữa.

Kế bên là phích chứa nước sôi đầy ăm ắp. Khi bực dọc tôi vẫn thường trút sang cô và xem đó là điều điềm nhiên phải xảy ra. Hằng tháng rút tiền lời để rong chơi. Khỏe không? Tôi vừa đi công tác Thụy Sĩ về.

Ngay cả hai thằng con của gã. Hôm ăn tiệc ở nhà ông ấy. Tôi có một đời sống khôn cùng bí.

Cuối tuần. Cứ ba hôm nhà nó mở một tiệc nhỏ. Ít nhất thì cũng uy vũ lẫm liệt như Triệu Tử Long cứu ấu chúa. Tối ký giả sang nhà tôi uống rượu. Bà chủ căn phòng trọ cũng sẽ không dám cật vấn tôi vì trễ tiền nhà. Gã mặc áo vest đen lịch duyệt. Tôi thèm khát được là ký giả trước nhất đưa tin về hành vi phạm tội của gã.

Tôi muốn đấm vỡ hàm răng vẩu của lão Phùng như lúc này. Đáp: “Em nghe đầy. Hôm tớ ăn ở nhà gã. Phong độ cực lịch duyệt. Cô vợ gã luôn miệng khóc ấm ức. Ai biểu ký giả cứ mong cái họa của người khác làm cái lợi cho mình. Thảng hoặc. Lúc đó. “Nhà có nghe người ta đồn về gã hàng xóm giàu có không?’. Trong những ngày ấy. Gà gáy thì rạng đông. Con cái vẫn được lái xe đưa đến trường bằng xe ô tô.

Tớ là chuyên cung cấp thông báo cho cán bộ khu vực. Chứ không thì tan nát theo gã cả. Tôi vẫn nghĩ. Đúng là chưa bao giờ. Lúc đó. Bảo cả chợ đồn gã buôn ma túy. Một hồi chó sủa. Lão Phùng gạt phắt.

Năm hôm mở một tiệc lớn. Lão Phùng vẫn đang choang choang. Ngày nối ngày. Chỉ uống trà của mình. Chưa bao giờ. Không ngồi hầu chuyện ký giả”. Nhỡ ông ấy đi công tác thì sao?”.

Gã ấy tịt chắc rồi. Thiên phóng sự điều tra độc quyền của cậu bao giờ có. Lão chính là người khen ông ấy nhiều nhất còn gì. Tôi sẽ rất khác trong mắt họ. Ngài đúng là trung tâm thông tấn của khu phố”. Lão hỏi. Tôi hoang mang khôn xiết.

Tôi hỏi. Hơn hai tuần rồi tôi mải ngóng lão láng giềng mà quên đi chỉ tiêu mưu sinh. Có lúc. Sáng nay. Chứ sao không. Không nhận thứ không thuộc về mình. “Không có gì. Ngóng qua căn nhà của gã láng giềng no ấm. Tớ nói cậu không tin thì thôi. Có thể viết một trường thiên phóng sự. Tháng này tiền mình đưa em không đủ”.

Tia-ra báo sẽ tăng vùn vụt. Cô biết không? Tôi là người đàng hoàng. Vợ con tôi sẽ ra sao. Lúc thì bên chén trà. Rồi không đợi tôi cật vấn. Còn tay trưởng ban bắt đầu nói gần xa: “Nguồn tin của cậu kinh quá.

Thủ trưởng cứ yên tâm”. Gã vẫn xuất hiện bằng bộ đồ thể thao trắng từ trên xuống dưới. Chẳng qua là tớ cố tình cài cắm vào nhà lão để nắm tình hình mà thôi”. “Lão Phùng à. Nhé”. Đêm nào cũng kê cao gối mà ngủ là viên mãn”. Lão Phùng thể nào cũng ưu ái cho vào ly cà phê của tôi thêm ít sữa.

Hai tay đưa về phía trước. Khuôn mặt tái xanh. Tôi khẳng định. Láng giềng thấy tôi đưa máy ảnh lên chớp liên tục. Tôi mơ. Cạnh căn nhà trọ của gia đình tôi. Theo ý anh thì tớ là thằng lắm lời à”. Chỉ có lão Phùng là thắp cho tôi niềm tin về lúc lão hàng xóm no ấm bị bắt vì tội buôn bán ma túy. Tôi cũng muốn kiệm ước. “Cô có nghĩ ra cái gì khác ngoài tiền cho tôi nhờ được không? Tôi là kẻ sĩ.

Thảy những sự việc dù nhỏ nhặt nhất trong khu phố đều không qua được mắt của lão Phùng. Mặt sao tên vậy. Gã nói luôn một hơi: “Gã ấy bị bắt rồi. Kiểu như. Nói năng phải lịch sự chứ. Tôi mang trà sang nhà lão Phùng. Tịnh. Tôi còn kẹp mảnh giấy giới thiệu của cơ quan trong sổ tay để dùng đến khi cấp thiết xin tư liệu của cơ quan điều tra. Nhé.

Còn tôi khi ấy. Dăm hiện tại tớ không thấy gã nữa. Tôi vẫn vỗ vai lão. Khi ấy. Tổng cộng trong cuộc họp giao ban hôm ấy. Nhà tôi giật mình. Gã đích thị là con cáo già. “Bằng chứng đâu?”. Khi say. Tôi có nếp. Thế nào cuối tuần này cũng sẽ vỡ nhẽ bản mặt của tay trùm mafia đó.

Nhưng rồi. Nhé. Trừ cơ ngơi mà gã đang sở hữu. Mai mốt mốt nọ sẽ có bằng chứng. Tôi giải đáp. Gã muốn lôi kéo tôi vào chuyện làm ăn bất hợp pháp của gã. Thế nào công an cũng khám nhà gã ấy. Đó là một người tốt”. Cho đến lúc vợ tôi nói vừa đủ nghe: “Mình ơi. Thế có kinh không?”. Lão Phùng đủng đỉnh: “Đời mà.

Cuộc sống của tôi có nhẽ sẽ khác. Đây là loạt điều tra độc quyền của báo mình.

Chưa bao giờ. Tôi bắt đầu thấy ngờ ngợ về hành vi của gã. Tôi lại giật mình thon thót một lần. Đó là một cuộc sống nhàn nhạt. Nhỉ. Lương tâm không cắn rứt. Cứ sau mỗi lẫn tay trưởng ban “nhỉ”. Thấp thoáng giọng bí ẩn: “Ký giả ơi. Xông xáo bấm máy ảnh liên hồi. Tôi giật thột đúng hai mươi bảy lần. Mãi mà vẫn chưa thấy có chuyện thất thường xảy đến trong căn biệt thự của gã hàng xóm no đủ.

Càng kiệm lời càng tốt”. Xống áo luôn ngay. Khi ấy. Một tiếng tắc lưỡi của thằn lằn cũng khiến tôi tỉnh giấc. Đúng”. “Không tốt đâu. 2. Sang nhà tớ uống trà.

Tôi sợ mình bỏ lỡ thì khắc căn vi la của gã bị nhà lao. Cậu cứ long nhong ngoài đường mãi. Đàn bà. Cô lo chăm sóc tốt cho hai ông con là được. Có phải. Cẩn thận hơn. Cắm mặt biên chép. Tớ đã thấy nhờn nhợn. Minh họa: Lê Phương. “Nhớ. Tin đồn lan nhanh hơn cả cái đập cánh của con muỗi sau cú đập hụt. Lão Phùng gắt gỏng: “Anh là ký giả.

Không chuyện gì qua mắt được tớ đâu. Thấy không. Nhà tôi lặng im ngồi lau nước mắt. Tịt rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét